Thư gửi chồng của cô vợ kiên cường dành cho người chồng đã khuất sau bài viết 51k like

20-03-2020, 10:23 am 7149

Những ngày qua, trên group Yêu bếp, Thư gửi chồng cảm động của chị Nhung cùng chồng đã khiến ngàn người rơi nước mắt: Bếp mất anh vĩnh viễn nhưng tình yêu sẽ còn nguyên vẹn trong trái tim em. 

Chị Nhung và anh Hùng cưới nhau từ năm 2013. Nhưng trước khi yêu cả 2 đã có 1 giai đoạn quen khá lâu. Có thể nói tình yêu xuất phát từ tình bạn này đã có 1 nền tảng vững chắc cho đến khi 2 người về chung 1 nhà.

Vì anh Hùng đã từng đổ vỡ hôn nhân và có 1 cô con gái lớn nên Nhung gặp muôn vàn khó khăn khi bước vào con đường này. Nghẹn ngào nhớ về những điều đã qua, vui có buồn có nhưng những khắc họa về chồng vẫn luôn đẹp trong tâm chí chị Nhung.

Tình yêu đẹp của đôi vợ chồng trẻ

Tình yêu của anh chị có lẽ đã rất viên mãn, hạnh phúc. Anh Hùng là một người đàn ông tinh tế, luôn thương vợ yêu con hết mực. Chị Nhung - một nữ giảng viên Đại học sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp ở độ tuổi thanh xuân, lui về làm người vợ đảm trong căn bếp của chính mình. 

Bếp mất anh vĩnh viễn...

“Trâu đi vắng nên Heo cũng cày xong thửa ruộng!” - đây là câu anh hay nói với vợ sau mỗi lần vào bếp.

Kể từ khi group YÊU BẾP khởi động THỬ THÁCH THÁNG 3 là mình đã luôn theo dõi và đón đọc những bài viết của các bạn chồng, bạn vợ. Cảm xúc trong mình ùa về, từng mảnh ký ức dội lại như những thước phim cứ hiện lên rõ nét trong tâm trí.

Mình sẽ bắt đầu từ món ăn đầu tiên anh nấu cho mình ăn, đó là món mỳ Ý. Vị của nó thế nào nhỉ: vừa nhạt vừa chua! Vì anh chỉ luộc mỳ và nấu sốt cà chua rồi trộn với nhau, anh bảo: lần đầu nấu cho vợ ăn anh run quá nên quên không cho gia vị ☺️

Rồi khi cưới nhau, mình ốm nghén suốt 5 tháng đầu thai kỳ, không ngửi nổi mùi cơm, không ngửi nổi mùi nước rửa chén, nước giặt quần áo và hầu hết mùi của thức ăn đang trong quá trình chế biến. Thật biết cách nghén quá đi mà!

Anh bắt tay vào sự nghiệp bếp núc từ đây, sáng nào vợ cũng thèm món mỳ xào trứng cà chua. Lần đầu tiên anh xào, anh kể rằng anh cho tất cả nguyên liệu vào, thấy mỳ khô anh cứ cho thêm nước, ấy thế mà cũng được 1 đĩa mỳ xào, chẳng ngon chẳng dở, lúc đấy vợ còn đang buồn cười quá vì cách nấu nướng của anh.

>>> Xem thêm: Nấu ăn không phải chỉ là công việc phải làm, Nấu ăn là để san sẻ những điều hạnh phúc giản dị nhất

Món tiếp theo là cá chép om dưa! Ôi, phải nói đây là món anh nấu ngon nhất, khiến vợ có thể ăn được vài bát cơm kể cả khi nghén dữ dội nhất. Ăn xong có giữ lại được trong bụng hay không thì chưa biết 😁

Rồi 5 tháng ấy đi qua, anh xào mỳ điêu luyện, biết làm gì trước làm gì sau, biết điều chỉnh gia vị cho phù hợp với khẩu vị của vợ. Món cá chép thành món anh tự tin nhất khi vào bếp.

Vợ sinh con xong, ngoài lăn xả bếp núc anh còn lấn sân sang cả chăm sóc cho con. Từ tắm, bế ẵm, cho con ăn, thay bỉm tã và cho con ngủ. Hát ru có lẽ chẳng ai hát dở như anh, ru hết cả vốn liếng mà con vẫn thao thức chưa ngủ nổi, nhưng không làm anh nhụt chí đâu nhé, tiếp tục ru cho đến khi buồn ngủ thì anh ngủ trước cả con.

Công việc của anh không cho anh có nhiều thời gian để nấu nướng, nên anh nhận phần dọn dẹp chiến trường vợ để lại sau mỗi bữa ăn, anh bảo phải ngoan thế thì vợ mới yêu mà nấu cho ăn ngon mỗi ngày.

Đi siêu thị với vợ anh với con lúc nào cũng hăng hái đẩy xe, ngó nghiêng tìm kiếm những thứ hay ho rồi kể cho vợ nghe. Luôn đảm nhiệm xách đồ, chỉ cần 2 mẹ con bế nhau đi theo bố thôi.

Vợ có thể mua các thể loại bát đĩa, chẳng cần ăn khớp với nhau, chỉ cần vợ thích, cứ mua về để ở tầng 1 chồng sẽ bê lên tầng 4, đợi vợ chụp choẹt xong thì chồng lại rửa sạch sẽ giúp vợ.

Đi bất cứ nơi đâu, chồng luôn bế con để vợ được ăn thoải mái nhất, ngon miệng nhất. Tôm thì sẽ bóc vỏ cho vợ, cua thì chỗ nào nhiều thịt nhất dành cho vợ. Ai thấy cũng bảo chiều vợ quá! Anh chỉ cười hiền và bảo: vợ mình không chiều thì chiều ai?!

Ngày nghỉ anh là người cùng vợ lau chùi nhà cửa, dạy con đọc thơ trong lúc chờ vợ nấu nướng, tí tí lại trêu vợ mới chịu được.

Không biết, bố con anh làm những gì, nói những gì khi tắm cùng nhau, nhưng con luôn hào hứng, thích thú vô cùng. Có lần mẹ len lén đứng ngoài, nghe thấy 2 bố con nói chuyện với nhau như 2 người đàn ông, 2 người bạn đang nói chuyện. Mẹ lén chụp lại tấm ảnh, mẹ chẳng thể ngờ được từ nay mãi mãi về sau con không còn được tắm chung với bố nữa.

Từ ngày anh rời bỏ thế gian, phải rất lâu sau em mới dám ăn những món ăn quen thuộc, vì nỗi nhớ cứ ăm ắp trong tim, nước mắt cứ trực trào ra và ước ao một lần nữa được ăn chung bàn với anh, được anh nấu cho những bữa cơm giản dị mà đầy ắp tình yêu.

Bếp mất anh, em mất chồng, con mất cha là bạn đồng hành, vĩnh viễn không được ăn cơm anh nấu, có những hình ảnh về anh dẫu chẳng được chụp lại, nhưng có một nơi cất giữ nó còn bền hơn cả - đó chính là nơi trái tim em.

Xin phép bếp được chia sẻ những yêu thương mà đáng lẽ ra chẳng bao giờ được kể nếu anh còn sống. Xin cảm ơn bếp đã cho tôi một lần được sống lại trong những ký ức đẹp đẽ khi phát động chương trình này.

Xin nhắn nhủ với các bạn chồng, bạn vợ: hãy yêu nhau như thể chẳng có ngày mai, vì không ai biết sáng mai liệu ta hay người ta yêu có còn được nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhắn tới anh, người đàn ông của em: Với em, anh là người đàn ông tuy không đảm đang nhất, nhưng là người chồng tuyệt vời, ngọt ngào nhất, là điều đẹp đẽ nhất mà em có.

>>> Xem thêm: 9 điều bố mẹ nên nói với con để nuôi dưỡng một đứa trẻ hạnh phúc

Nỗi mất mát to lớn đè nặng lên vai người vợ trẻ

Mới được sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc tràn ngập tiếng cười được 6 năm thì chồng Nhung qua đời đột ngột sau cơn nhồi máu cơ tim. Sự ra đi của anh là niềm đau quá lớn, một cú sốc khiến ai cũng bàng hoàng không kịp chấp nhận thực tế.

Cùng xem lại những kỷ niệm đẹp giữa chị Nhung và chồng nhé:

"LẦN HẸN HÒ ĐẦU TIÊN

Ấy là một ngày sau ngày 8/3, em đã nhận lời làm bạn gái anh.

Tối 8/3 anh tới chỗ hẹn, tay cầm theo một bó hoa Phăng-Xê đủ màu sắc dành tặng cho em. Giọng nói ấm áp, nụ cười hiền lành và thái độ rất đỗi chân thành - là những gì em cảm nhận được từ anh lúc đó.

Biết nhau vài năm trước nhưng chưa từng nói chuyện riêng với nhau dù chỉ một lần, em đã không biết rằng anh để ý đến em từ lâu rồi.

Buổi hẹn với dăm ba câu chuyện nhưng đủ để hiểu về nhau, về công việc và một số thói quen cơ bản. Em nói lời tạm biệt nhưng trong lòng vẫn còn muốn nói chuyện với anh nhiều thêm, có lẽ hợp nhau kể cả từ cách nói chuyện.

Em chuẩn bị ra về thì anh bảo: Em chờ anh một chút, anh còn một món quà nữa!

Anh vội vã ra xe rồi trở lại trên tay cầm một gói quà, em hỏi sao anh không tặng cùng hoa lúc nãy thì anh nói: Anh phải nhìn em thật gần xem liệu có vừa với món quà anh định tặng em hay không?!

Em cảm ơn và ra về.

Đó là một chiếc váy, ôm sát toàn bộ cơ thể, không phải chất liệu co dãn nhưng lại vừa vặn với em đến từng centimet. Bạn bè cùng phòng em ai cũng đoán già đoán non xem đã ôm nhau chưa, nếu chưa ôm làm sao anh đo chính xác thế.
Nhưng anh thì chỉ nói: đó là định mệnh của anh!
Và em đã nhận lời yêu anh như thế. Thật đơn giản nhỉ?!

Rồi mỗi năm vào ngày kỷ niệm chúng ta đều ngồi ngắm hoa Phăng-Xê, đều nhắc lại về sự khởi đầu tốt đẹp ấy.

Đâu thể ngờ, năm 2019 lại là năm cuối cùng mình có thể ở bên nhau, nói cho nhau nghe, khúc khích dựa đầu vào nhau và mơ mộng về những năm tháng tuổi già có nhau nữa chứ.

Năm nay, có một mình em, em vẫn tự nhắc mình rằng em đã từng yêu anh như thế, đã thật may mắn dù chẳng được dài lâu, nhưng anh đã thương em trọn vẹn cả một đời.

Chúc mừng sinh nhật anh!

Chúc mừng ngày kỷ niệm của chúng ta!

Hẹn gặp lại anh ❤️ — cùng với Đinh Đức Hùng."

>>> Xem thêm: Gửi các ông chồng, những người luôn nghĩ mẹ bỉm sữa ở nhà chăm con là sướng lắm, vì có phải làm gì đâu.

 

 

 

 

Cú sốc tinh thần - Hoạn nạn thấu chân tình

"Tôi có gần 4 tháng để suy nghĩ lại những chuyện xảy ra từ khi chồng tôi qua đời.

Hôm nay dòng ký ức từ ngày lấy chồng bỗng được đánh thức dậy. Có bao nhiêu chuyện, nhưng tôi sẽ kể chuyện gần đây trước.

Chồng tôi bắt đầu làm việc ở Singapore từ đầu năm 2019, vợ chồng tôi mời em gái cùng con cô ấy sang Sing chơi với gia đình tôi vào dịp hè năm nay. Đến đầu tháng 6 chúng tôi bắt đầu kế hoạch đó, đặt vé và sắp xếp công việc để sang thăm chồng tôi, cho các cháu nghỉ hè.

Ban đầu, vì em chồng tôi không sắp xếp được để đi vào tháng 6 nên dự định lùi lịch sang tầm gần cuối tháng 7, nhưng sau đó 1 tuần thì lại sắp xếp được, nên chúng tôi lên đường theo như dự kiến ban đầu.

Đặt vé 18/6 tôi và con trai sang trước. Chồng tôi vì nhớ vợ nên đúng trước 1 tuần mẹ con tôi bay, anh bay về Việt Nam, ở lại 1 tuần rồi 18/6 bay cùng mẹ con tôi, em gái anh sẽ sang cùng con gái tôi và con trai cô ấy vào 22/6.

Cô ấy cùng con ở lại chơi đúng 1 tuần từ 22/6-29/6 thì bay trở lại Việt Nam.

Trong suốt 1 tuần chúng tôi ở cùng nhau, chồng tôi biểu hiện hoàn toàn bình thường, ăn uống bình thường, tinh thần tốt vì có cả vợ cả con ở bên. Cả nhà đi chơi và ăn uống vui vẻ, không có gì bất thường.

Đêm 30/6 chồng tôi lâm vào nguy kịch đột ngột.

Theo như thói quen, ngày chủ nhật gia đình tôi dậy muộn, khoảng 8h30 tôi thức dậy nấu bữa sáng, gọi bố con anh dậy ăn sáng. Ăn trưa xong là gần 13h. Anh và con trai ngồi chơi lego đến 13h30 anh đưa con đi bơi (chỉ con bơi còn anh ngồi trông con).

Đúng 14h30 hai bố con trở xuống nhà (bế bơi trên tầng 7).

Con tiếp tục chơi lego còn bố thì tập yoga, 30 phút sau anh tập xong thì ngồi chơi với con khoảng 30 phút, trong lúc đó tôi bật nước nóng để lát anh tắm.

Tắm xong và gia đình tôi ăn bữa chiều xong thì anh đưa mẹ con tôi đi mua sắm ở VivoCity.

>>> Xem thêm: Xem xoáy tóc đoán tính cách của trẻ trong tương lai

Trong khi tôi đang chọn đồ cho căn bếp, anh dắt con ra đài phun nước chơi, thằng bé ướt từ đầu đến chân, anh vừa cười vừa dắt con vào HM mua cho con bộ quần áo mới.

Rồi gia đình tôi trở về nhà, khi đó tầm 20h30.

Anh từ trước khi cưới tôi đã có thói quen đi ngủ sớm, 21h anh dặn mẹ con tôi anh đi ngủ thì 2 mẹ con thật nhẹ nhàng, mai anh nhiều việc lắm.

Khoảng 30 phút sau con trai vào ngủ với bố, mẹ thì ở phòng khách. Thói quen này diễn ra y hệt ở Việt Nam, luôn là 2 bố con ngủ trước và mẹ ngủ sau (vì sau khi sinh Bi là mẹ bị mắc chứng mất ngủ).

Khoảng 23h30 con tôi tỉnh giấc khóc, tôi vào phòng dỗ con và bảo: hôm nay chồng ngủ say thế, con khóc cũng không biết, chồng tôi không đáp lại. Tôi vỗ vào vai anh nhưng anh cũng không phản ứng lại.

Ngay lập tức tôi bắt mạch ở cổ, ở tay và hô hấp nhân tạo liên tục. Đầu tôi buốt lạnh,và tôi bảo con ra tri hô hàng xóm giúp đỡ. Chưa đầy 10 phút sau thì cấp cứu có mặt, chúng tôi lên xe đưa anh vào bệnh viện gần nhất - National University Hospital.

Đến 1h17 phút ngày 1/7 thì bác sĩ cấp cứu ra gặp mẹ con tôi. Và giây phút kinh hoàng ấy đã đến.

Ngay lập tức có cảnh sát đến, lấy lời khai và đưa mẹ con tôi về nhà để chụp ảnh hiện trường. Họ hẹn tôi 10h sáng đến trụ sở làm việc tiếp. Người cảnh sát đó tôi không thể quên được sự tử tế của cô, cô ấy nói nếu tôi ở lại đây không ổn, cô ấy sẽ đưa tôi đến trụ sở nơi cô ấy làm việc, tôi và con có thể ngủ ở đó. Nhưng tôi lựa chọn ở lại nhà tôi.

Tôi nhắn tin cho 2 người Việt đang sống ở Sing, một người là học viên cũ của tôi, người còn lại tôi chưa từng gặp mặt.

Đúng 1 tiếng sau (6h sáng ở Sing) họ có mặt ở nhà tôi. Về những người này tôi sẽ viết bài sau, cảm ơn tấm chân tình và sự giúp đỡ của họ.

Bác sĩ ngoài thông báo chồng tôi đã qua đời, còn báo rằng anh ấy sẽ được đưa đến một nơi khác là National Genaral Hospital để làm các thủ tục pháp y.

Vậy là cả ngày hôm đó tôi chờ đợi để biết nguyên nhân vì sao chồng tôi qua đời. Đến 15h ngày 1/7 thì tôi được cầm trên tay kết quả pháp y.

Chồng tôi mắc chứng nhồi máu cơ tim cấp và huyết khối động mạch vành trái.

Tôi đau đớn vô cùng nhưng không thể lý giải nổi,tôi gào lên chồng tôi khoẻ mạnh lắm, đi khám sức khoẻ bác sĩ luôn nói anh ấy có trái tim khoẻ mạnh cơ mà. Ăn uống thì khoa học và tập luyện thể thao mỗi ngày.

Tôi dày vò chính tôi, ngửa mặt lên trời nước mắt ầng ậc, tôi hỏi ông trời vì sao đem anh ấy đi mà không đem tôi đi theo luôn?!

Còn nhiều chuyện sau đó, nhưng tôi sẽ đi vào cái chính trong câu chuyện này.

Tôi đưa anh về Việt Nam, sau khi chôn cất anh xong, hai gia đình ngồi lại với nhau mẹ chồng tôi nói trước mặt gia đình tôi rằng: “Có mỗi việc chăm nuôi chồng, mà để chồng ốm, chồng chết là không chấp nhận được!”.

Tôi đã đau khổ quá rồi, tôi đứng lên và nói: “Con sẽ trả lại mạng của con cho mẹ!”.

Rồi tôi cắm đầu chạy ra phía bờ ao.

Bố tôi và con gái chạy theo, tôi quá kiệt sức, suốt 1 tuần tôi không ngủ được nên chân tôi mắc vào nhau mà ngã nhào xuống. Rách quần rách áo, bầm dập cả người. Bố tôi thì bảo con ơi bình tĩnh, con gái ôm chân tôi bảo: con xin mẹ, mẹ ơi. Con trai tôi bà ngoại bế thì gào khóc.

Em gái chồng tôi vả vào mặt tôi vài cái bảo: sao bác ngu thế?!

Còn những người khác, họ đứng ở sân hoặc chẳng thèm quan tâm, họ nói: mặc kệ bà ấy, cho bà ấy nhảy, xem có dám nhảy không?!

Lúc đó có người bạn làm bác sĩ của tôi ở đó, cô ấy trở về và nhắn cho tôi 1 tin nhắn: Từ nay tớ không bao giờ lên nhà bố mẹ chồng cậu nữa đâu, gia đình đấy quá độc ác.

Sau đó tôi mới biết, mẹ chồng tôi cố tình nói trước mặt bạn tôi để bạn tôi biết rằng chồng tôi mất là do tôi không chăm sóc anh ấy tử tế.

Tôi xin nhờ mọi người là những người có chuyên môn, trả lời giúp tôi, ở hoàn cảnh như tôi kể chi tiết thì thế nào? Tỉ lệ sống sót khi mắc chứng nhồi máu khi đang ngủ là bao nhiêu? Hay tôi là kẻ có tội?

Tôi giả sử, khi ấy chồng tôi ở Sing 1 mình, nhà mới chuyển chưa ai ở Việt Nam biết địa chỉ thì sẽ ra sao? Nghĩ đến tôi vẫn sợ hãi vô cùng, thật may vì tôi và con ở bên anh khi đó.

Tôi mất chồng, con tôi mất cha đã đủ đau đớn chưa? Gán thêm tội giết chồng cho tôi, tôi chưa quên thì gần đây tôi biết, bà nội của con tôi vẫn nói với mọi người y như hôm nói với tôi.

Tôi đặt ra câu hỏi nữa: em gái anh Hùng sang chứng kiến vợ chồng tôi chăm sóc yêu thương nhau, tại sao không giải thích với mẹ cô ấy? Vì sao cũng là đàn bà mà không có trái tim thấu cảm?

Vợ chồng tôi yêu thương nhau, đến người dưng còn thấy, người nhà không thấy à?

Hồi kết của chuyện tình đẹp còn dang dở

Câu chuyện nào cũng phải đi đến hồi kết, nhất là chuyện không tốt thì nên kết thúc nhanh chóng.

Tôi đang viết đến đoạn tôi bị nhà chồng đổ lên đầu tội không chăm chồng để chồng ốm mà chết.
Tôi viết tiếp để rút ngắn đoạn đi đến cái kết của câu chuyện.

Tôi và 2 con anh Hùng mang theo quần áo về định bụng ở lại với bố mẹ chồng tôi ít nhất 1 tuần cho ông bà nguôi ngoai nỗi đau chút nào hay chút đó.. Nhưng sau sự việc tôi kể ở phần trước, bố chồng tôi bảo với ông bà ngoại Bi là: Mấy giờ thì về? Mà trước đó chúng tôi nói sẽ ở lại. Bố tôi đành bảo tôi: Đi về thôi con ạ!

Cả nhà, gần nửa đêm mới về đến Hà Nội.

Có rất nhiều chi tiết liên quan ông bà ngoại, tôi sẽ kể riêng, nay tôi tập trung kể về việc chia di sản thừa kế của anh Hùng.

Anh mất đột ngột trong khi sức khoẻ đang bình thường cho nên không có di chúc.

Như tôi từng kể, mọi tài khoản banking của anh tôi đều có mật khẩu hoặc đăng nhập bằng dấu vân tay của tôi, vì chúng tôi chung mật khẩu và tin tưởng nhau. Nhưng khi cuộc sống đang diễn ra bình thường tôi chưa từng nghĩ đến việc anh ra đi thì tôi dù có nhìn thấy số tiền đó cũng không rút được nếu là gửi tại chi nhánh của ngân hàng.Và, tôi cũng có công việc của mình đủ lo ăn uống hàng ngày nên tôi cũng không bận tâm về số tiền gửi này.

Điều tôi bị ngạc nhiên nhất là, khi tôi đưa thi hài chồng tôi về đến sân bay, trở về nhà bố mẹ tôi bảo: nhà chồng Nhung đã hỏi là không biết 2 vợ chồng Hùng đã có nhiều tiền tiết kiệm chưa?

Bố mẹ tôi trả lời: chúng tôi nói thật là chúng tôi không biết chuyện này, khi con đi lấy chồng xác định con tay làm hàm nhai, con khó khăn chúng tôi giúp, chứ chúng tôi chưa hỏi con có bao nhiêu tiền bao giờ. (Bố mẹ tôi đều dùng FB và đọc từng stt của tôi, cho nên tôi tuyệt đối không nói sai).

Lúc đấy tôi còn đang đau buồn lắm, tôi cũng chưa kịp bận tâm gì đâu.

Rồi, tôi về nhà ngoại. Bố mẹ tôi hàng ngày cơm bưng nước rót, chăm từng chút từng chút vì sợ tôi gục ngã mất.

Thì bỗng, chưa đầy 1 tháng chồng tôi mất, tôi nghe tin từ bạn của chồng tôi báo rằng mẹ chồng tôi gọi điện hỏi xem chồng tôi có làm ăn gì với anh, mua bảo hiểm gì từ anh không. Rồi bảo: “cứ cho Nhung lấy về và phải chia theo tỷ lệ thừa kế”.

Tôi đang nằm, đọc được tin tôi lạnh hết cả sống lưng. Mẹ chồng tôi chưa 1 câu hỏi han tôi hay con tôi, cũng không hỏi trực tiếp tôi mà lại điện cho người lạ.

Ngạc nhiên hơn là bà đã đi hỏi luật sư về việc chia chác này. Mà tôi hoàn toàn không biết gì.

Sau khi nhà chồng bàn bạc xong, mẹ chồng tôi có gọi cho mẹ đẻ tôi nói: sẽ chia tài sản theo quy định của pháp luật.

Mẹ tôi vừa nói vừa khóc, vì ở Sơn La có nhà ai như thế đâu, mẹ tôi thấy lạ quá.

Đến 49 ngày, cả gia đình tôi về Thái Nguyên, họp gia đình bố mẹ chồng tôi thông báo như sau:

1. Về nhà, chia làm 3. Tôi muốn giữ nhà thì trả 1/3 tiền giá trị căn nhà cho con gái lớn của anh Hùng. Tôi có hỏi, tôi không có khả năng thì nhờ nhà nội giúp đỡ, cả nhà nội trả lời không giúp đỡ được!

- Bố chồng tôi bảo: Bán nhà đi, 2 mẹ con có khó gì!

- Mẹ chồng bảo: Ra ngân hàng vay, muốn cái lớn phải chịu, vay ngân hàng giờ dễ.

- Mẹ đẻ tôi: Thôi, tôi sẽ giúp con cháu tôi, hết bao nhiêu vợ chồng tôi sẽ giúp mẹ con nó. An cư mới lạc nghiệp được!

2. Miếng đất trên Thái Nguyên thì chia làm đôi cho 2 cháu.

3. Tiền tiết kiệm của 2 vợ chồng tôi chia làm 5: ông, bà, vợ và 2 con.

4. Tiền tử tuất do bảo hiểm chi trả cũng chia làm 5 như trên.

5. Tiền phúng viếng thì đọc danh sách, rồi đọc các khoản đã chi.

- Tang lễ anh cơ quan anh chi trả 200tr hầu hết các thủ tục cần thiết rồi.

- Tiền phúng viếng: 265 triệu (đã chi gần hết, còn 49 triệu, ông bà bảo giữ nốt để lo việc sau này). Chi phí đám tang tai tôi ù đi không nghe được nhiều, tôi kể ra mấy khoản cơ bản:

* 10 triệu tiền vé máy bay em gái anh Hùng sang đón thi hài anh trai

* 6 triệu tiền taxi ông bà đi chợ

* Tiền đưa đón khách Thái Nguyên đi Hà Nội và ngược lại... (người nhà tôi từ Sơn La xuống, từ quê ra đông lắm, nhưng ai nấy đều tự bỏ tiền túi ra)
* .....tôi không nhớ nổi nữa.

* Không có đoạn nào giữ cho cháu cả nhà nhé! Tôi chắc chắn!

Tôi được nhận 1 quyển số ghi tên những người viếng để đi trả nợ.

Bố mẹ đẻ tôi đồng ý, không cần tranh chấp gì, chỉ cần con cháu ông bà bình yên thôi.

Sau 100 ngày anh, tôi gặp 1 số người, họ nói: tiền tử tuất là để nuôi người phụ thuộc của anh, nếu con chưa đủ 18 tuổi. Tôi có nhắn tin cho em của anh Hùng nói rất rõ ý muốn là của con anh Hùng. Nhưng chú ấy nói tôi tham, căn nhà tôi không có công sức gì rồi, giờ muốn tiền này là của mình luôn. Mà tôi nói rất rõ: Vợ không được hưởng! Bố mẹ thì có lương hưu (~9 triệu/1 tháng + 6.5 triệu tiền cho thuê nhà) vậy thì số tiền tử tuất kia hay chăng để nuôi 2 cháu?

Tôi không có gì sai khi nói đến việc này cả, đang bàn mà, xem ý ông bà thế nào. Nhưng chú ấy bảo: Ra toà cho be bét ra!

Sau đó chú ấy đem chuyện kể với mẹ chồng tôi, mẹ chồng tôi không gọi cho tôi mà gọi cho mẹ tôi, nói: cho tôi thế là nhiều rồi, tôi không biết điều nên nhà chia 5 nốt, theo pháp luật!

Thật sự, tôi biết không hay ho gì khi phải công khai chuyện này lên, nhưng con sâu xéo mãi nó cũng quằn. Nín nhịn nhiều sự việc, đến việc này tôi quyết định nói, không phải sân si, tham lam đâu. Tôi chấp nhận toàn bộ chia làm đôi cho 2 con của anh, bản thân tôi không lấy thứ gì cả dù là tôi có quyền của 1 người vợ thật đấy.

Con gái lớn bị sốc, vì vào ngày chôn cất bố bà nội bảo sẽ có trách nhiệm chia tiền phúng viếng cho cháu, nhưng cuối cùng cháu không nhận được. Cháu lớn rồi, có đủ nhận thức để hiểu sự việc.

Lời nhắn nhủ từ chị Nhung

Tôi mong, qua câu chuyện này các chị em tự biết bảo vệ quyền lợi của mình, chứ khi không còn chồng mà bị nói dựng đứng lên nhiều việc, hòn đá nó cũng không chịu được đâu.

Tôi tự hào, từ ngày lấy chồng tôi từ cái to đến cái nhỏ vợ chồng tôi không phải ngửa tay xin ông bà. Và chưa bao giờ ngồi chờ ông bà cho, nói gì cũng tự trọng và cần có bằng chứng. Đừng thấy chồng tôi đi rồi, mẹ con tôi mẹ goá con côi mà bắt nạt!"

Nguồn: FB Nhung Nguyen

Bài viết bạn nên xem thêm

HỆ THỐNG CỬA HÀNG TUTICARE
TRÊN TOÀN QUỐC
Tìm cửa hàng gần bạn nhất
x icon
Lựa chọn thành phố Bố Mẹ đang sống để được chính sách giá tốt nhất,
miễn phí vận chuyển & giao hàng nhanh chóng
Miền Bắc Miền Trung Miền Nam
goto